chào mọi người,
cứ mỗi lần viết bài thế này, mình lại ý thức sâu sắc về việc thời gian đang trôi nhanh thế nào. vừa mới ngồi cả tiếng chẳng viết được gì tuần trước, thế mà thoáng chốc đã tới writer’s block tiếp theo rồi.
khi chỉ còn 2 tiếng nữa là kết thúc tuần này thì mình đọc được bài viết của chị Châu - let’s host a movie night! (highly recommend mọi người đọc). thế là mình lọ mọ lục lại chiếc draft đã phủ bụi của 2 tháng trước và đắp thêm một chút suy nghĩ mới vào. vì mình muốn kể một xíu về góc nhìn của người tham gia về một trong những sự kiện xịn nhất năm 2024 này của cô ấy.
trước tiên, đây là một sự kiện được tổ chức bởi (cựu) học viên Writing On The Net - một khóa học viết online mình từng tham gia - ở đầu cầu Sài Gòn, nơi các đồng-rai đã hội ngộ và cùng nhau coi phim. còn cụ thể trong buổi movie night đó có gì, mời bạn đọc bài viết của chị Châu phía trên 😉.
buổi đầu tiên chúng mình đã cùng coi Hamilton The Musical, một buổi “xém” offline nhưng vì mây mưa kéo đến nên chuyển sang làm online luôn. lần thứ hai tổ chức, chúng mình qua nhà chị Châu và coi tick, tick…BOOM!, với quân số đông hơn và việc gặp offline cũng làm cho buổi chiếu trở nên ấm cúng và thân tình hơn.
dẫu vậy trong cả hai lần, lần nào mình cũng thấy lo lắng cả. kiểu như lúc mới đăng ký thì mình hào hứng lắm nhưng cứ gần đến ngày xem là mình lại nghĩ “chà, mình có nên hủy hẹn không nhỉ?” vì cái sự sợ xã hội trong mình quá mạnh mẽ.

thế mà, sự ấm áp và dễ gần của mọi người vẫn có thể truyền xuyên màn hình, sang tận Tân Phú, và làm mình tiếc nhiều chút vì không được gặp những con người bên dưới.
hoặc như sau buổi coi phim, chị Châu đã nhẹ nhàng đến hỏi mình có thấy ổn không và energy check. “nếu em cảm thấy không oke, em có thể về trước. hong sao đâu”, ôi lúc đó mình đã nghĩ câu mà mình đã nghĩ cả trăm lần trước đó là ai cũng cần có một chị Châu trong đời 😭.

cả hai lần ấy, việc thấy các host - chị Châu, chị Thảo, Duy - chu đáo lên plan, set up chỗ coi phim và làm hẳn slides chỉ để đưa context về bộ phim, những người đứng sau nó và cần chuẩn bị “tinh thần” gì trước khi chiếu làm mình cảm thấy thật “quào”.


hay như thói quen hằng ngày của mình là mở Discord lên và đọc xem nay mọi người đang bàn luận về chủ đề gì. khẳng định luôn, những lúc như thế luôn là một trong những “moments of wow” của mình luôn ấy.

trong cả ba ví dụ trên, lần nào mình cũng tự hỏi
sao mọi người có thể tốt đến thế nhỉ?
việc chuẩn bị cho một buổi movie night hay dốc hết ruột gan ra để giải đáp thắc mắc của ai đó không phải là việc có thể làm trong một vài phút. việc nào cũng cần nhiều công sức và thời gian hơn thế, mà thời gian là vàng bạc mà.
vậy sao mọi người có thể tốt đến thế?
khi chúng mình chẳng có chút ràng buộc nào với nhau và mình cũng chẳng biết được công sức mình bỏ ra liệu kết quả nhận về có tương xứng không? hàng trăm câu hỏi đi kèm như: liệu mọi người có tham gia không? tham gia thì có bỏ kèo giữa chừng không? người ta có hiểu đúng những gì mình nói không?…
môi trường xung quanh mình mọi người có vẻ khá rạch ròi trong việc cho và nhận. rằng khi mình giúp ai đó, họ sẽ trả mình một thứ gì khác (thường là trà sữa hay một bữa ăn) để không phải mắc nợ nhau. rằng để chơi với những người giỏi, mình cũng phải giỏi như thế để chúng mình giảng bài nhau qua lại.
mình sợ đến một ngày, mình sẽ không giữ được sơ tâm thuở đầu, giúp ai đó vì mình muốn làm thế chứ không phải để đổi lấy bất kì điều gì khác.
rồi mình nhớ lại những ngày mình chẳng có gì để “trao đổi” nhưng vẫn có những người sẵn sàng chìa tay ra giúp đỡ mình. như các anh chị ở BIT, như những bạn Mar Bánh Bao, như sếp và các anh chị đồng nghiệp dễ mến ấy. mà điều duy nhất mình có thể cho lại họ là sự biết ơn. biết ơn vì sự tử tế của những người ấy, biết ơn cuộc đời vì cho mình gặp những người tốt đẹp để mình biết rằng cuộc đời này vẫn còn ổn chán.
chị mình đã từng nói thế này:
nhiều khi, sự “trả ơn” không đến từ người mình giúp đỡ mà nó sẽ đến từ một người khác, ở một nơi khác và trong một thời điểm khác. nhưng chắc chắn nó sẽ đến.
nếu mình muốn được đối xử thế nào thì mình phải sống đúng như thế trước đã.
những điều tốt đẹp phía sau có thể không đến trong hình hài mà mình muốn, theo cách mình mong hay từ người mình đợi, nhưng rồi nó sẽ đến. còn mình, cứ phải là cho đi mà không mong cầu bất kì điều gì. hẳn là những người tốt mình gặp trong đời cũng nghĩ thế.
còn giả dụ người khác có không đối xử tử tế với mình thì cứ tự đưa mình ra khỏi đời đối phương thôi. vì mình không thể hạ thấp tiêu chuẩn của mình được.
I won’t settle for less
thật lòng cảm ơn WOTN vì đã nhắc mình nhớ lại bài học quan trọng này.
hãy đối xử với người khác bằng sự tử tế (treat people with kindness)
mình rất vui và thấy biết ơn vì được làm một phần của cộng đồng này. được gặp những người tốt, tử tế, và sẵn sàng truyền đạt những kinh nghiệm/ trải nghiệm/ kiến thức của mình thông qua con chữ với một niềm tin mãnh liệt rằng, “đâu đó ngoài kia chắc chắn có một người cần những gì mình chia sẻ.”
p.s.:
(1) cả việc các học viên trong khóa WOTN follow kênh đăng bài của nhau, dành thời gian đọc, tương tác và bình luận bài viết của những “mầm non mới nhú 🌱” trong làng viết cũng là một việc đáng được ghi nhận và tuyên dương ✊mình vẫn nhớ như in một học viên từng nói rằng “đăng bài không sợ vì luôn biết có ít nhất một người từ WOTN sẽ đọc”. và cho đến 1 năm sau đó, niềm tin ấy vẫn không hề mất đi, vì dẫu có còn trong khóa học hay không, bạn vẫn có thể thấy những sự ủng hộ ấy ở bất kì một bài viết của đồng-rai nào.
(2) đôi khi, tất cả những gì một người viết, một người sáng tạo cần chỉ là một sự ủng hộ như thế, là một chiếc like, một bình luận. để biết mình không cô độc, để biết luôn có người dõi theo mình.
(3) 80% bài viết này được viết sau buổi movie night đầu tiên. nửa tháng trước, WOTN tụi mình đã có buổi movie night thứ 2 ở đầu cầu Sài Gòn. trong cả hai lần, lần nào mình cũng bị quào vì cùng một câu hỏi: “sao mọi người có thể tốt đến thế nhỉ?”. thật vui vì mình vừa tìm được câu trả lời ở bài post của host 2 buổi movie night đó rồi.
bài viết thuộc thử thách Viết Đều và Hay của Writing On The Net Alumni
#wotn #vietdeuvahay
thực sự blessed với cộng đồng này!!!
Bài viết ấm áp quá, cảm ơn Thảo Dương "xD